Hoàng Tử Lạnh Lùng Và Cô Nhóc Lanh Chanh
Phan_13
Có lẽ, nó sẽ không điềutrị, nó sẽ không nói với ai hết. Nếu như chết đi thì nó sẽ được gặp lại ba, mẹvà cả chị nó nữa. Như vậy không phải sẽ tốt hơn sao!
Chắc giờ này hắn cũng vềnhà rồi, lại một ngày nữa nó nghĩ học. Đưa tay lau đi vệt nước mắt, cố gắng làmmặt tươi tỉnh, nó đi vào nhà.
Vừa thấy nó mở cửa bướcvào, hắn đã xồng xộc tiến tới
-Sáng nay cô đi đâuvậy?- giọng nói có pha chút tức giận
-À…. Chỉ là sángnay….À.. xe bus đông quá nên tôi đi muộn, bị bác bảo vệ đuổi ra ngoài
-Vậy sao không về nhà?
-À….. tại…… tại tôi chánquá nên đi lòng vòng ý mà- nó nói mà cúi gằm mặt để tránh ánh mắt của hắn
-Điện thoại cô đâu? Tôigọi sao không bắt máy?
-Hết pin nên tôi để ởnhà sạc pin rồi. Thôi, tôi mệt rồi, tôi muốn đi ngủ.
Nó lẩn tránh rồi bỏ lênphòng. Hắn nhìn theo, cảm thấy có gì đó rất lạ, nhìn sắc mặt nó nhợt nhạt quá,phải chăng nó đang giấu hắn chuyện gì? Nhưng thôi, nó về là hắn cảm thấy nhẹnhõm rồi.
Lên phòng, chợt nó nhớtới lời Mi nói, ngày mai sẽ có tiết thể dục ngoại khóa, mai là thứ 5, đúng rồi.Nghĩ rồi nó lục tung tủ đồ, lấy được bộ thể dục nó ủi cho thẳng rồi cất sẵn,mai sẽ đem bỏ vào tủ trường cho tiện thay.
Tít…..tít…..tít
Tiếng chuông báo thứclại réo in ỏi, hôm nay sao mà nhức đầu quá. Nhưng nó vẫn giữ cái quyết định củamình, vẫn sẽ đi học bằng xe bus.
Đứng trước gương, nhìnmặt nó xuống sắc quá. Chắc là vì biết mình bị bệnh cho nên nó mới mất tinh thầnnhư vậy. “Không được, nếu như mình không sống được bao lâu nữa thì mình phảisống cho đáng quãng đời còn lại, phải vui lên!!”
Tự động viên mình lấytinh thần rồi nó lại tiếp tục lên đường. Không thấy động tĩnh gì, chắc là bọnhắn vẫn còn ngủ, hôm nay nó không để lại giấy nữa vì nó nghĩ là hắn biết rồi.
Ra đến trạm xe bus, nónhìn vào cái bảng xem tuyến xe của mình rồi ngồi đợi. Khi rồi! Chiếc xe mang số13 (số “hên”) chạy tới, nó vội nhảy lên xe
Sáng sớm nên xe cũngkhông đông khách, chỉ có lất phất vài người, hầu như ai lên xe vào giờ này cũngngồi ngủ thì phải. Chọn một cái ghế trống ngay cạnh cửa sổ rồi ngồi xuống. Nórút cái điện thoại ra, gắn tai nghe vào rồi nghe nhạc, vừa nghe vừa nhìn rangoài cửa sổ
Một lúc sau, có mộtngười thanh niên bước lên và ngồi cạnh nó. Nó cũng không để ý gì, chỉ ngồi ngắmcảnh.
Lạ thật! Sao cứ mỗi lầnxe xốc lên một cái thì tên đó lại ép sát nó hơn, khó chịu, nó nghĩ lại là mấytên dê xồm, nó quay qua định kêu tên kia dịch ra một chút thì…..
Gì vậy chứ? Tên đó đangkề con dao vào hông nó, sợ quá!
Chưa kịp định hình nênlàm gì thì tên đó nói thầm vào tai nó
-Đến trạm kế tiếp thìxuống xe, không thì đừng trách
“Ax, cái xe số 13, đúnglà xui mà, phải làm gì đây chứ???”
Nó chưa biết phải nênlàm gì thì đã đến trạm kế tiếp và theo lời tên đó, nó phải bước xuống xe. Nó đitrước và tên đó đi sau kề con dao ép chặt vào người nó. Nó không dám nói gì cả.
Cùng lúc đó, có ba ngườikhác đang nhìn theo “ Cô ta đi đâu vậy chứ? Chưa đến nơi mà? Sao tên đó………DAO!!” ánh sáng khẽ lóe lên từ con dao sáng bóng
Thật đúng khi hắn quyếtđịnh lôi theo hai thằng bạn lên xe bus cùng nó. Cả ba đều đội mũ xụp xuống nênlúc nó lên cứ tưởng là người ta đang ngủ nên cũng không để ý.
Lúc đầu thì Duy Long cứlàu bàu, nhưng thấy cảnh đó, không ai bào ai, cả ba bước xuống theo.
Tên đó đẩy nó đi đến mộtcon hẻm, không biết là đi đâu. Nó sợ quá không biết nên làm gì nữa, nó sợ nếubây giờ nó đánh tên này thì con dao sẽ cắm vào người nó mà né không kịpmất!
Chap 31: Cảm giác ấy làgì?
Chợt! Có tiếng nói vanglên
-Thả cô ta ra
Tên đó vừa nghe thấy,theo phản xạ quay phắt lại và ngay lập tức chuyển con dao lên kề ngay cổ nó,bắt đầu run run rồi hét to
-Không được tới đây!Không thì tao giết con nhỏ này- tên đó nói rồi ép mãi con dao vào cổ nó
Con dao sắt bén cứa nhẹlàm máu bắt đầu rỉ ra, rát quá!
Tâm trạng nó lúc này nhưbấn loạn, toàn thân cứng đờ. Nó không biết phải làm gì nữa, làm gì bây giờ? Nóđang sợ lắm, không lẽ nó sẽ chết vì …….cái chuyện lãng xẹt như vậy sao???
-Ê! Đừng có manh động-Duy thấy tên kia có thể làm liều nên vội hét
“Không được rồi, nhìntên này có vẻ sẽ giết con tin nếu như bị ép tới đường cùng. Nhìn cô ta có vẻđang sợ hãi lắm, không biết cô ta có hiểu ý mình không nữa!!”- hắn nghĩ
“Mình phải làm gì bâygiờ?? Cái tên này muốn cắt cổ mình thật sao chứ? Hichic, làm gì đây?.....Khoanđã, hắn nhíu mày, hắn muốn nói gì nhỉ? Mình không hiểu….”
Hắn nhìn nó ra hiệu, rồiquay huých trỏ vào người Duy miệng nói to
-Đừng có lên tiếng,huých-trỏ mày chết bây giờ
“Sao? Hắn muốn mìnhhuých trỏ tên điên này á?.... hix, không biết liệu có toàn mạng trở về khôngnữa…..”
Nó khẽ gật đầu để rahiệu cho hắn biết rằng nó đã hiểu ý hắn, rồi đợi hắn gật đầu ra hiệu, nó giậtmạnh tay vào bụng tên kia. Đau quá tên đó liền thả tay ra ôm lấy bụng, nó thừalúc đó đẩy mạnh tên đó ra và bỏ chạy. Nhưng không may tên đó lại lia con daocắt ngay một đường dài vào cánh tay nó
Hắn vừa thấy nó thoát raliền tiến tới ngăn tên đó lại. Không tốn nhiểu thời gian, tên đó bị hạ nằm lănlộn dưới đất, bỗng hắn lại thấy lo lo rồi chạy đến chỗ nó
-Cô có sao không?
-Ờ….. Không sao- lấy tayđể ra sau lưng, nó không muốn hắn thấy. Nhưng sao máu cứ chảy ra liên tục nhưvậy chứ, tay nó bắt đầu không còn cảm giác nữa rồi.
Hắn lại quay đến chỗ tênkia, nắm lấy cổ áo tên đó kéo xốc lên
-Ai sai mày làm chuyệnnày?- ánh mắt hắn sắc lạnh đến đáng sợ.
-Tha……tha cho tôi….. tôichỉ làm theo lời của người nào đó thôi. Tôi không biết mặt hắn…. có người đếntìm tôi và nói đưa con nhỏ đó đến đây là xong.
Vừa dứt câu, hắn hấtmạnh tên đó ngã xuống đất, cùng với sự tức giận, hắn quay qua quay lại như tìmkiếm thứ gì đó rồi chợt hét to
-Tôi biết là cậu đang ởđây! Nếu như cậu còn động đến cô ta một lần nữa thì đừng trách tôi tại saokhông nương tay!!
Nói xong hắn quay lạichỗ nó. Sao nhìn sắc mặt nó nhợt nhạt quá, chợt hắn tiến đến, lấy tay đẩy nhẹcằm nó rồi quan sát gì đó
-Cổ chỉ bị chảy máu mộtchút, sao nhìn sắc mặt lại nhợt nhạt như vậy?
Nó cúi mặt xuống, nhưhắn nói nó lại càng cố gắng giấu đi cái tay của mình. Nó không muốn hắn thấytay nó đang chạy máu
-Cô đang giấu tôi gìvậy? Đưa tay tôi xem
-Tôi có giấu gìđâu!!......... Aa…..
Hắn giật mạnh tay nó,động đến vết thương làm nó đau điếng, khẽ la lên. Thấy đường rách dài trên taynó đau hắn lại đau lòng thế này? Sao nó lại giấu hắn chứ? Tức giận, hắn quát
-Này, đồ ngu ngốc, bịnhư vậy mà không nói, chán sống rồi hả?
-Tôi……. tôi
-Này, băng bó cho cô tatrước đi rồi muốn nói gì nói. Định để cho cô ta chảy máu tới chết sao?- Longkéo tay hắn ra, trước gì Long chưa lần nào nhìn thấy hắn lo lắng cho người khácmà đến độ tức giận như vậy
Cũng may là nó bị tênkia bắt xuống ngay cái hẽm gần trường nên đi một lúc là tới. Chỉ vì cái vụ nàymà tụi nó đi học trễ, chắc chắn là không được vào trong rồi. Nó chán nản quayđầu lại
-Đi đâu vậy?- hắn níutay nó lại
-Thì đi về, giờ này làmgì vào được nữa!!
-Đứng đây đi
“Gì……gì vậy chứ? Mình cứtưởng là hắn quang minh chính đại đi vào những lúc trễ giờ, hóa ra là vì leorào sao????”
Hàng rào trường cao gấpđôi mấy cái hàng rào bình thường, vậy mà thoáng cái hắn đã leo qua được. Nó tựhỏi không biết hắn leo bao nhiêu lần mà điêu luyện đến vậy. Vào được bên trong,hắn chạy vào phòng bảo vệ, đúng như hắn đoán, bác bảo vệ đi đâu mất rồi. Hắnbấm mật khẩu vào cánh cửa từ từ mở ra.
Trong trường này, hắn làhọc sinh duy nhất biết mật khẩu. Đúng là làm hội trưởng hội học sinh cũng cólợi phết!
Haizz….. Lại phải đi gặpchị y tá, cứ như vậy nó thành “khách quen” luôn rồi. Nhưng vào đến nơi, tìm quatìm lại, tìm tới tìm lui mà hổng thấy chị y tá đâu. Nó đành ngồi xuống cáigiường chờ. Nhìn vào cánh tay của mình nó muốn cho máu nhanh đông lại cho khỏichảy ra nữa, “Ax, đau chết đi được!!”
-Để tôi băng lại, đợichị ta tới thì lúc đó chắc là cưa tay cô quăng luôn rồi
Hắn từ đâu đi tới, cầmtheo băng bông và thuốc sát trùng, nó rụt rè từ từ đưa cái tay của mình ra,thật ra thì nó chẳng muốn làm tí nào, nó ghét mấy cái loại thuốc sát trùng.
-Nè….. băng thôi khôngsát trùng được không?
-Vậy thôi cưa tay quăngluôn đi, khỏi sát trùng.
Nghe câu nói của hắn, nóđành cắn răng chịu đựng. Hắn thấm thuốc vào bông rồi chậm chậm nhẹ vào vếtthương, hắn cố làm thật nhẹ để nó không đau. Điều bây mà bây giờ hắn biết làlàm sao để nó không bị đau thôi.
Tuy là rất rát nhưng nólại cảm thấy có gì đó vui vui, nhìn hắn, hắn quan tâm nó quá, thật ra thì hắncũng đâu có xấu xa lắm đâu, nhìn hắn lúc này cứ dễ thương thế nào ấy ^___^Chợt, giật mình. Nó đang nghĩ gì vậy chứ, sao cảm giác lạ lạ........ hắn băngđẹp khong chê vào đâu được.
Lúc vết thương được bănglại xong cũng là lúc tới giờ ra chơi. Nó nhớ ra mình cần phải tìm vài cuốn sáchvề kinh tế, nó muốn tìm hiểu trước để sau này dễ tiếp thu, dù sao thì sống tớiđâu, làm được gì thì hay tới đó. Nghĩ rồi nó lấy cặp đi lên thư viện
Vừa bước ra khỏi cửaphòng y tế, hắn đã giật lấy cái cặp của nó và buông ra một câu ngắn gọn
-Để tôi kêu người manglên lớp- nói rồi bỏ đi một mạch
Lúc đó nó lại thoángthấy hắn đỏ mặt, nhìn cứ mắc cười thế nào í. Nhưng rồi cũng quên đi và lên thưviện trường. Chà! Lần đầu tiên nó bước vào thư viện trường. Phải nói là to kinhkhủng, có máy lạnh, máy tính nữa. Sách gì cũng có, cứ như là nguyên cái nhàsách vậy. Mà có khi nhà sách cũng không có đầy đủ sách bằng ở đây.
Sau một lúc tìm kiếm vàlựa chọn, nó đã chộp 3 quyển sách dày cộp rồi lấy cái thẻ của mình ra đưa chochị thủ thư xác nhận, nó ôm 3 quyển sách hí hửng. Vừa đi vừa cúi đầu vào mấyquyển sách, tranh thủ xem vài trang mà không chịu nhìn đường và hậu quả là nóva vào một người làm rơi hết mấy quyển sách.
Cất xong mấy quyển sách,nó chạy xuống căng tin. Cái gì vậy? Sao cả đám con gái lại vây vào một chỗ nhưthế kia? Tò mò, nó tiến lại chen vào đám đông
“Ax, gì vậy chứ??” Cảnhtượng trước mắt làm cho nó không khỏi bàng hoàng. Hóa ra đám con gái vây lại làvì chỗ Mi, Lam ngồi có………..bọn hắn. Đám con gái không vậy lại sao được khi mà“ngàn năm” mới thấy 3 hotboy chịu chui vào đây .
“Đúng là cái lũ hámtrai”- nó thấy chướng mắt nên chạy tới kéo hai con bạn ra, tìm một cái bàn khácđể ngồi, mà cũng không cần phải tìm bởi bàn trống cả đống, lũ con gái thíchđứng ngắm trai hơn là ngồi ăn mà.
Thật ra thì hắn cũng khóchịu lắm, bởi hắn có muốn xuống đây đâu, chỉ tại hai cái tên kia lôi kéo, đòixuống đây cho bằng được nên cuối cùng hắn vẫn phải lết xuống.
Nó cảm thấy khó chịulắm, nhìn cái cảnh sao mà gai mắt quá. Quyết không thèm quan tâm tới nữa, cứ đimua đồ ăn như không có gì, hôm nay căng tin đông người mà không ai chen lấn muađồ ăn, thoải mái thật. Nhưng cứ khó chịu thế nào ấy!!!
Rè…….rè
Chợt điện thoại nó runglên, vội lấy ra xem. “Số ai vậy nhỉ?” chần chừ một lúc nó bắt máy
-Alô, ai vậy ạ?
-Nhi hả? Quân đây! Xinlỗi Nhi vì mấy hôm nay đi mà không báo trước!
-Quân đi đâu vậy?
-Mẹ Quân ở bên này bịbệnh, công ty lại gặp trục trặc nên Quân phải bay ngay tối hôm đó, không báotrước với Nhi được. Bây giờ mọi thứ ổn định rồi Quân mới gọi cho Nhi được đây.
-Ừ, vậy khi nào Quân về?
-Khoảng 1 tuần nữa. Vậynhé, Quân lại có chuyện phải đi đây.
-Ừ, bye, nhớ về sớmnha!!
Cúp máy, thì ra Quân cóviệc bận, làm mấy hôm nay nó cứ lo lo. Bây giờ thì biết Quân không sao rồi.Thoải mái tiếp tục ăn như chưa có chuyện gì xảy ra
-Chị Nhi, em ngồi ở đâynha!
Con bé Nguyệt Mỹ từ đâuđi tới tay cầm theo khay thức ăn. Thấy con bé nó lại cảm thấy vui vui, cóNGuyệt Mỹ nó cảm thấy như có thêm một người bạn nữa trong ngôi trường này. Lamvới Mi cũng có vẻ quý con bé lắm.
-Ừ, em ngồi đi
Con bé ngồi xuống, vừaăn vừa nói chuyện vui vẻ. Mới quen biết nhau mà cứ như là quen lâu lắm rồi vậy.Cứ ngồi nói chuyện cười đùa, mặc cho bọn hắn đang khổ sở với mấy con nhỏ hết“anh ăn cái này nha”…. “anh uống cái này đi, cái này bổ dưỡng lắm”….. Cuộc vuicó lẽ sẽ được trọn vẹn nếu như con bé Nguyệt Mỹ không sơ ý làm đánh đổ cà phêlên áo nó
-Em……em xin lỗi chị- conbé vội vàng lấy khăn lau cho nó, miệng rối rít xin lỗi.
-Không sao đâu, chị sẽthay áo khác, em đừng lo.
Mặc dù nó gét nhất là bịđổ nước lên người, cái cảm giác nó ướt ướt, dính dính rất khó chịu, mà lại cònđể lại một vết khác lạ trên áo nữa, nhưng trách sao được vì con bé chỉ lỡ taythôi mà.
-Mày có đồ thay không,hay để tay gọi điện về kêu người lấy bộ khác cho mày?- Mi hỏi
-Có, cũng may là sángnay tao có đem theo bộ thể dục để thay. Chắc giờ thay luôn quá.
Nói rồi nó đứng lên đilấy bộ đồ bỏ trong tủ trường thay luôn, để Mi Lam ngồi cùng Nguyệt Mỹ
Hắn ngồi bên kia tuy bịđám con gái vây lại nhưng hắn vẫn có thể nhìn được qua chỗ nó. Có thể con bé đóqua mặt được tụi nó nhưng không thể qua mặt được hắn. Rõ ràng hành động của conbé Nguyệt Mỹ là cố ý. “Xem ra cô cũng có vẻ ma ranh lắm cô nhóc ạ! Nhưng nhưvậy là chưa đủ để thoát tội mà không ai biết đâu. Để xem cô còn định làm gì!”
Nguyệt Mỹ giờ đang tứctối lắm, định làm cho nó bẽ mặt một vố nhưng nó lại có đồ khác để thay. “Thôikệ, lần này không được thì lần khác vậy, coi như hôm nay chị gặp may…”
Thay xong bộ đồ, nó cảmthấy thoải mái vô cùng, mặc đồ thể dục vừa dễ chịu lại được tự do bay nhảykhông như bộ đồng phục kia ngồi cũng phải ngó trước nhìn sau, đi thì phải từtốn……
Kết thúc giờ chơi, chàoNguyệt Mỹ rồi nó cùng Mi, Lam lên lớp. Cuối cùng thì sau mấy ngày liền thăm chịy tá, nó cũng được trở về với lớp học thân yêu
Buổi học diễn ra khásuôn sẻ vì nó ngồi bàn cuối nên cũng không có giáo viên nào để ý bắt bẻ nó mặcsai đồng phục. Chỉ có điều là căn bệnh tim lại phá rối, làm cho nó đau quặng.Nhưng cũng may là chỉ kéo dài khoảng 10s nên chưa đến độ ngất xỉu như lầntrước.
11:30 Am
Reng………reng……
-Hura! Khỏe quá, cuốicùng thì cũng thoát được. Dạy gì mà hai con mắt mình muốn xụp xuống luôn…
Nó khoái chí mừng rỡ vìthoát được chuyên gia gây mê (biệt danh nó đặt) đó là thầy dạy văn. Nó khôngbao giờ khá môn văn nổi bởi cứ đến giờ văn thì nó lại ngủ, cái lần thi vàotrường này nó phải đi kiếm thu thập thông tin từ mọi nơi có thể thu thập được,rồi cứ ngồi đọc đi đọc lại đọc tới đọc lui cho thuộc, nhờ vậy mà nó mới đượcđiểm cao. Hí hửng cất tập, bỗng tên Long từ đâu nhảy tới……..
Chap 32: “Ý đồ của cô làgì?”
Nó vội cúi xuống nhặtlên, người kia cũng cuống cuồn cúi xuống nhặt cho nó. Vừa nhặt vừa luôn miệngxin lỗi.
-Xin lỗi bạn nhé, mìnhvô ý quá
-Không sao, mình cũng cólỗi mà
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian